Không lẽ nào anh không nói với em
Từ nơi anh đến và nơi anh cầm súng
Nơi có con đường nằm kề bên suối trắng
Chảy lên đến ngã ba Thanh Thủy
Rồi mới đến hang dơi
Ở nơi đây có rất nhiều điểm cao
Có 685 rồi 1509
Có 772 rồi đồi A5
Có 223 rồi đồi Cô Ích
Có chốt cây gạo rồi đồi không tên
Có 468 rồi núi Ba Đanh
Nơi có nhiều nhiều không thể đếm bằng tay
Có mây trời quyện vọng mãi bước chân đi
Chuyện kể với riêng em về chặng đường hành quân
Không biết đêm nay anh sẽ ngủ ở nơi đâu
Ngủ ở Má Hào Phùng hay phía Tây côn lĩnh
Ngủ ở đỉnh Thanh Hương hay lưng đèo Lao Chải
Ở Lao Chải nơi đây có cây cầu khỉ thật là khó đi
Giấc ngủ của lính chỉ có cái võng và ánh trăng
Mắc vào hai thân cây là ngủ
Đường hành quân dài lắm đó em ơi
Người lính trẻ tay sờ lên vai áo
Đã bạc sờn bục chỉ mà chưa kịp vá khâu
Người lính già tay sờ lên những chòm râu
Đã mọc dài rồi mà sao chưa kịp cạo
Thời gian đâu mà ngồi cạo với vá khâu
Chuyện kể với riêng em về sự tích cây rau tàu bay
Nay được mang danh là cây rau Cộng Sản
Ở chốn quê nhà làm gì đã biết ăn
Về nơi biên giới có bạt ngàn thứ rau ấy
Được người lính hái về luộc sào chấm với mắm kem
Trong bữa cơm đạm bạc mà vẫn thấy ấm áp
Hạnh phúc và tương lai của lính đành gác lại ở phía sau
Tình yêu của lính thật là đẹp bao la
Súng là vợ đạn là thù
Tình yêu là mây mù
Súng là vợ đạn là con
Tình yêu cả một nước non
Thắm tình đồng đội
Vẹn tình nước non